Trung Anh: “ Tôi giành được danh hiệu nghệ sĩ nhạc pop cho vợ tôi ”

-Ông nhận được tin này như thế nào trong số những người đạt danh hiệu “Nghệ sĩ nhân dân” ngày 2/9?

– Vào tối hôm đó, tôi đang làm một bộ phim và nghe thấy tiếng nói của nhiều bạn. Tin. Tất nhiên, tôi rất vui và hài lòng. Các diễn viên của chúng tôi đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm mà không có danh hiệu hay huy chương. Hạnh phúc lớn nhất của người nghệ sĩ là được nhập vai và thực hiện tốt nhiệm vụ của mình. Sự công nhận của đất nước và công chúng là động lực để chúng tôi phấn đấu trong ngành này.

– Nhìn lại, ý bạn là gì?

– Có thể nói, vợ tôi đã đóng góp 90% vào thành công của tôi. Vì thế, tôi muốn phong cho vợ danh hiệu nghệ sĩ. Vợ tôi đã hy sinh tất cả, đứng sau lưng chồng, làm vô số việc khuất tất để chồng yên tâm theo đuổi nghệ thuật.

Vợ tôi là kế toán, nhưng cô ấy hiểu biết sâu rộng về nghệ thuật và rất thông cảm cho công việc. Tôi thường xuyên đi từ tối đến khuya, lâu lâu mới về. Nhưng cô ấy luôn vui vẻ, giúp tôi việc nhà và chăm sóc con cái. Kỳ thi và bằng đại học của cô ấy rất khó, và cô ấy đến đưa họ đi dạy kèm cả ngày. Tôi không biết làm bếp, cũng không phải nghĩ cách nuôi gia đình.

Nghệ sĩ Trung Anh nói về vợ. Video: Zheng Zhongji (Lộc Chung) — Vợ bạn thường khuyên bạn như thế nào trong công việc?

– Mọi người thường khen tôi làm tốt công việc mà không cần sửa chữa gì. Nhưng vợ tôi xem phim của tôi rất kỹ và thấy một số điều kỳ quặc của chồng. Chẳng hạn, cô từng nói: “Khi nói chuyện, đôi khi khuôn miệng quá xoăn, trông hơi chảnh”. Tôi đã kiểm tra nó và thấy nó là thật. Tôi thường gặp vấn đề này khi tôi nói to và nói trong một thời gian dài. Tôi không cần nghe nhiều lời khen, tôi cần ai đó chỉ ra những sai lầm như vậy. Tôi rất hài lòng về điều này và luôn tôn trọng ý kiến ​​của vợ.

Nghệ sĩ Trung Anh, vợ và hai con .

– Anh thấy khung cảnh nhà hát như thế nào?

Năm 1978, Nhà hát kịch Việt Nam chọn đào tạo lứa diễn viên đầu tiên. Tôi giấu người nhà làm hồ sơ đăng ký theo ý “được thì thôi”. Tôi mồ côi mẹ từ khi còn rất nhỏ nên tính tình rất điềm đạm, ít nói. Mẹ kế của con, mẹ thật tốt với con. Nhưng khi 17 tuổi tôi muốn sống tự lập, không phụ thuộc vào bất kỳ ai. Sau khi đậu thủ khoa đầu tiên, tôi học bốn năm. Trong thời gian này, tôi và các bạn được dẫn dắt bởi nhiều người nổi tiếng trong giới nghệ thuật sân khấu lúc bấy giờ như Nghệ sĩ Nhân dân Đoàn Dũng, Nghệ sĩ Dương Viết Bạt … Khi ra trường, tôi rất thích và muốn ở lại. Trong rạp hát .

– Bạn bắt đầu đi làm từ khi nào và gặp những khó khăn gì?

– Ngày 30 tháng 8 năm 1982, tôi tốt nghiệp lớp kịch nói tại Nhà hát kịch Việt Nam. Tám ngày sau, tôi cùng Quốc Khánh, Đỗ Kỷ, Trọng Trinh lên đường nhập ngũ. Lúc đó, cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc vẫn chưa kết thúc. Chúng tôi đóng quân ở thành phố Quảng Ninh. Cuộc sống quân nhân trong thời chiến gặp rất nhiều khó khăn nhưng chúng tôi động viên nhau để có thể trở lại hiện trường càng sớm càng tốt và cống hiến cho hiện trường. Hai năm sau, do có nhiều thành tích trong quân ngũ, chúng tôi được giải ngũ sớm. Khi tôi nhìn thấy những người bạn đồng hành của mình chơi đùa, tôi đã rất sốc, nhưng tôi đã bị tụt lại rất xa.

Một năm sau, tôi giả làm khán giả. Tôi bất lực, nản chí và muốn từ chức. Các anh em đề nghị: “Nghĩ đi, nếu được, không thì tôi cử anh đi xuất khẩu nhân lực.” Tính đến chuyện sau này, tôi luôn đến rạp và tôi xem cô giáo, bạn bè và các em nhỏ chơi. Nó quyết định cho tôi từ bỏ cái “máu nghệ sĩ”. Tôi đã mất bốn đến năm năm để có được nhân vật chính thứ hai, và sau đó dần dần trở thành nhân vật chính.

– Giữa hàng trăm vai diễn lớn nhỏ, vai diễn nào là dấu mốc trong sự nghiệp của bạn?

– Năm 1995, tôi đóng vai chính trong một bộ phim gồm hai phần tên là “Mê cung”, được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên. Trong phim, tôi vào vai một người lính, sau khi đi lính về thì bị tổn thương tinh thần, suy nghĩ và hành vi không bình thường. Hiện nay, những vai diễn như vậy rất hiếm trong phim truyền hình và điện ảnh Việt Nam. Các nhân vật không suy nghĩ theo logic thông thường, buộc các diễn viên phải thể hiện phẩm chất của họ trong nỗi đau. Tôi cũng thích nhân vật Lương Bổng trong phim “Người phán xử” ra mắt năm 2017. Khi vào vai một trùm xã hội đen không nổi tiếng, tôi phải dành nhiều thời gian để tìm ra những phong cách vai nhẹ nhàng, trong sáng. Tôi thường đóng phim “Người phán xử” .—— Nghệ sĩ Trung Anh. Nguồn: VFC .

– Gắn liền với sân khấu kịch nhưng chỉ được biết đến khi tham gia phim truyền hình. Bạn nghĩ gì về điều này?

– Điều này thường xảy ra trong nNhiều nước chứ không riêng gì Việt Nam. Diễn viên điện ảnh và truyền hình luôn dễ biết hơn nghệ sĩ kịch. Tôi nghĩ đây là nỗi đau chung của những người xem rạp. Sân khấu Việt Nam rơi vào cảnh suy tàn. Thời kỳ này kéo dài quá lâu, khoảng 20 năm. Những người diễn viên như chúng tôi bất lực khi quay lưng trước công chúng mà thờ ơ với cảnh quay.

Hầu hết thế hệ của ông đã nghỉ hưu. Bạn nghĩ sao về những người thiếu vắng những gương mặt gạo cội trong các rạp chiếu phim, rạp chiếu phim?

– Chúng tôi đã nghỉ hưu trong nhà hát. Phần phim nếu có lời mời thì chúng tôi vẫn chạy bình thường. Tất nhiên, các rạp hát, rạp chiếu phim luôn hướng đến giới trẻ, thường chỉ định cho họ là những con đường chính. Tuy nhiên, tác phẩm nào cũng có vai trò này. Tôi nghĩ rằng cơ hội của chúng tôi vẫn như nhau.

– Bạn nghĩ gì về kiểu diễn viên trẻ này?

– Người ta thường nói: “Trẻ con thế này, trẻ con thế này”. Khi chúng tôi học nghề, các cô, các chú đều góp ý. Tôi nghĩ chúng ta phải đối xử công bằng với mọi thứ. Thế hệ nào cũng có người rất giỏi, có người không. Tuy nhiên, điều tôi đánh giá cao ở các bạn trẻ không phải là năng lực, mà là sự đam mê với nghề. Với người diễn viên, ngoài nhan sắc, tài năng và đam mê thì điều quan trọng nhất là phải rèn luyện và làm việc chăm chỉ.

Nghệ sĩ Tron Anger trong phim “Go Home Baby”. Nguồn: VFC .

– Thành công trong sự nghiệp, có gia đình luôn ủng hộ, quan tâm và đồng hành, hiện tại bạn kỳ vọng gì về cuộc sống?

– Tôi chỉ mong bạn. Các cơ quan chủ quản, đặc biệt là Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch đã có hướng khắc phục tình trạng sa sút thê thảm, trở lại thời hoàng kim. Tôi nghĩ đơn vị hay cá nhân khó làm ngược lại. Anh Trần Lực hiện đang phát triển mô hình nhà hát truyền thống. Hướng này tuy tốt nhưng rất rủi ro, rất dễ bị lạc.

– Bộ phim Về nhà anh đóng vai thứ chính, công chúng không ngừng quan tâm. Kế hoạch hiện tại của bạn là gì?

– Tôi đã nhận được một số giảm giá cho phim và phim truyền hình. Tuy nhiên, tôi không thích kịch bản nên không đồng ý. Trước khi về nước, tôi rất chăm chỉ quay một bộ phim khác ở Hòa Bình nên tôi muốn nghỉ ngơi một hai tháng chờ kịch bản hay, đây là yếu tố quyết định thành công của bộ phim.

Filed under: Giới sao

No comment yet, add your voice below!


Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Comment *

Name
Email *
Website